Hôm nay, Giáo Hội Công giáo mừng kính Thánh Augustinô thành Hippo (354–430), một trong những Giáo Phụ vĩ đại của thời Giáo Hội sơ khai, một Tiến sĩ Hội Thánh, đồng thời là vị thần học gia kiệt xuất đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử Kitô giáo.

Augustinô được dưỡng dục trong đức tin Kitô giáo từ thuở thiếu thời, nhưng sớm rời xa Hội Thánh. Ngài từng có con ngoài giá thú, sa vào lạc thuyết Ngộ giáo (Manichaeism) và sống một đời lang thang, đầy trăn trở. Tuy nhiên, nhờ lời cầu nguyện kiên trì của thân mẫu – Thánh Monica – và nhờ ơn Chúa, Augustinô đã trở về. Cuộc hoán cải mạnh mẽ của ngài trở thành chứng từ sống động về lòng thương xót của Thiên Chúa và sức mạnh của lời cầu nguyện.
Trong suốt cuộc đời, Augustinô viết hơn 5 triệu chữ, nhưng kiệt tác “Tự Thuật” (Confessions) vẫn là tác phẩm nổi tiếng và được yêu mến nhất. Viết khoảng năm 400, tác phẩm này không chỉ là một cuốn tự truyện, mà còn là lời cầu nguyện liên lỉ – cuộc đối thoại giữa tâm hồn và Thiên Chúa. Với chiều sâu triết học, thần học và tâm linh, Tự Thuật đã làm rung động bao thế hệ.
Dưới đây là năm đoạn trích nổi bật nhất:
-
“Lạy Chúa, Chúa đã dựng nên chúng con cho Chúa, và tâm hồn chúng con mãi bồn chồn khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Chúa.” (Quyển I)
— Lời nổi tiếng nhất, diễn tả khát vọng sâu thẳm của con người chỉ được thỏa mãn nơi Thiên Chúa. -
“Con đến Carthage, nơi xung quanh con vang lên cả một vạc tình yêu tội lỗi … Nhưng trong con là cơn đói khát thứ lương thực nội tâm, chính là Ngài, lạy Thiên Chúa của con.” (Quyển III)
— Bức tranh chân thực về dục vọng tuổi trẻ và sự trống rỗng không có Chúa. -
“Con là gì đối với chính con nếu không có Ngài, chẳng qua chỉ là kẻ dẫn mình vào chỗ sa ngã.” (Quyển IV)
— Augustinô nhận ra: không có Chúa, con người không thể tự dẫn dắt mình. -
“Con ngã quỵ dưới một gốc vả, tuôn trào những dòng lệ đầm đìa; đôi mắt con trào dâng dòng lệ như lễ tế đẹp lòng Ngài.” (Quyển VIII)
— Khoảnh khắc hoán cải, khi Augustinô òa khóc và phó dâng cho Chúa. -
“Ôi Vẻ Đẹp luôn cổ xưa, luôn mới mẻ, con đã yêu Ngài quá muộn! Ngài ở trong con, còn con thì ở ngoài … Ngài chạm đến con, và con bừng cháy khao khát bình an nơi Ngài.” (Quyển X)
— Lời ca chan chứa tình yêu, diễn tả linh hồn Augustinô bùng cháy vì ân sủng Thiên Chúa.
Sau hơn mười sáu thế kỷ, Tự Thuật của Augustinô vẫn còn vang vọng, nhắc nhớ chúng ta rằng chỉ nơi Thiên Chúa, con người mới tìm thấy bình an và niềm vui đích thực.
- Các Ngày Lễ Buộc Năm 2025 Mọi Người Công Giáo Cần Biết
- ĐGM Giuse Bùi Công Trác: 3 mầu nhiệm quan trọng trong đời sống đức tin
- Đức Giáo Hoàng: Vai trò và quyền lực tối cao trong Giáo hội
- Lời Chúa Hàng Ngày – Thứ Tư Tuần XXVIII Mùa Thường Niên 16/10/2024
- ĐỨC GIÁM MỤC LÔ-REN-SÔ CHU VĂN MINH ĐÃ AN NGHỈ TRONG CHÚA