Trong bài giáo lý tại buổi Tiếp kiến chung sáng thứ Tư, Đức Thánh Cha đã dừng lại trước một chi tiết gây chấn động và sâu lắng trong Tin Mừng: tiếng kêu cuối cùng của Chúa Giêsu trên Thánh Giá – “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” (Mc 15,34).
Đối với nhiều người, đó có thể là lời than trách tuyệt vọng. Nhưng Đức Thánh Cha giải thích: nơi Chúa Giêsu, đây không phải là dấu chỉ của một đức tin sụp đổ, mà là lời cầu nguyện tột đỉnh, gói trọn nỗi đau, sự phó thác, niềm tin và tình yêu hiến dâng đến tận cùng.
Không phải im lặng, mà là tiếng kêu đầy tín thác
Các sách Tin Mừng đều nhấn mạnh: Chúa Giêsu không chết trong thinh lặng, nhưng trong một tiếng kêu lớn (x. Mc 15,37). Tiếng kêu ấy không phải là sự buông xuôi, mà là một hành vi hiến dâng: Người trao phó cả cuộc sống vào tay Chúa Cha, ngay cả khi Người không còn cảm nhận được sự hiện diện của Cha.
Đức Thánh Cha nói: “Chúa Giêsu kêu lên Chúa Cha vì Người tin vào Chúa Cha, vì Người yêu mến Chúa Cha và không mất hy vọng.” Do đó, tiếng kêu ấy trở thành lời cầu nguyện trong cơn thử thách tận cùng, nơi tình yêu mạnh hơn bóng tối.
Một Thiên Chúa đi xuyên qua nỗi đau con người
Ngay khoảnh khắc Chúa Giêsu kêu lớn rồi tắt thở, bức màn Đền Thờ bị xé đôi (x. Mc 15,38). Đó là dấu chỉ: Thiên Chúa không còn ẩn mình sau bức màn, nhưng tỏ lộ dung nhan nơi Đấng chịu đóng đinh. Chính tại thân thể bị xé nát ấy, tình yêu Thiên Chúa hiển lộ trọn vẹn – một Thiên Chúa không đứng xa, nhưng đi xuyên qua tận cùng nỗi đau của nhân loại.
Không phải ngẫu nhiên mà viên đại đội trưởng – một người ngoại giáo – lại là người đầu tiên tuyên xưng: “Quả thật, người này là Con Thiên Chúa!” (Mc 15,39). Chính cái chết trong tiếng kêu ấy đã chạm đến trái tim con người, mở ra một hành trình đức tin mới.
Giá trị thiêng liêng của tiếng kêu
Chúng ta thường coi tiếng kêu là yếu đuối, hỗn loạn. Nhưng theo Đức Thánh Cha, Tin Mừng lại nâng tiếng kêu lên một giá trị thiêng liêng: nó có thể là lời khẩn cầu, sự phản kháng, khát vọng, hay sự hiến dâng.
Người ta chỉ kêu lên khi còn tin rằng có ai đó lắng nghe. Do đó, tiếng kêu – nếu chân thành – không phải là tuyệt vọng, nhưng là niềm hy vọng không chịu buông xuôi.
Đừng sợ kêu lên cùng Thiên Chúa
Đức Thánh Cha khuyên: “Chúa Giêsu dạy chúng ta đừng sợ tiếng kêu, miễn là nó chân thành, khiêm nhường và hướng về Chúa Cha.” Tiếng kêu ấy không bao giờ vô ích, bởi nó khẳng định rằng chúng ta vẫn hiện diện, vẫn còn điều gì để hiến dâng, vẫn còn khát vọng sống và yêu thương.
Tiếng kêu có thể là ngưỡng cửa của một sự khai sinh mới. Như Chúa Giêsu: ngay khi mọi sự tưởng chừng đã chấm dứt, ơn cứu độ lại khởi đầu. Và hôm nay, nếu nhân loại biết dâng tiếng kêu đau thương của mình trong niềm tín thác, hợp cùng tiếng kêu của Đức Kitô, thì tiếng kêu ấy sẽ trở thành nguồn mạch hy vọng cho thế giới.