Trong thời đại ngày nay, con người có xu hướng sống vội, phán xét nhanh và yêu thương có điều kiện. Mọi sự được nhìn nhận qua lăng kính của cảm xúc nhất thời, hình ảnh bên ngoài, hay những kết luận chưa kịp lắng nghe. Giữa nhịp sống hối hả ấy, một bức tranh đơn sơ lại khiến ta dừng lại và suy ngẫm sâu xa về tình yêu, sự hy sinh, và cái nhìn giới hạn của con người.
Một người đàn ông nằm trên vách đá, đang cố giữ lấy tay một người phụ nữ bên bờ vực. Anh ta không nói một lời nào, nhưng rõ ràng đang chịu đựng đau đớn một tảng đá lớn đè lên lưng, máu chảy, thân xác quằn quại. Người phụ nữ phía dưới cũng chẳng khá hơn. Cô bị một con rắn trong hốc đá cắn vào tay, vẻ mặt nhăn nhó vì đau, tay còn lại đập vào vách đá vô vọng. Hai người cùng chịu khổ vì nhau nhưng lại không ai hiểu được nỗi đau của người kia. Người phụ nữ chỉ thấy mình bị bỏ mặc. Người đàn ông chỉ cảm nhận mình đang bị kéo xuống.
Phải chăng, đây là hình ảnh chân thực của rất nhiều mối quan hệ trong cuộc sống hôm nay? Nhiều khi, chúng ta đau lòng vì người thân không hiểu mình. Ta trách cha mẹ không lắng nghe, vợ chồng không cảm thông, bạn bè không trân trọng. Nhưng ta lại quên rằng: mình cũng chỉ đang nhìn một phần sự thật. Mình đâu thấy được “tảng đá” đang đè lên họ những áp lực, những vết thương, những cuộc chiến âm thầm họ đang chịu đựng. Và ngược lại, họ cũng không thấy “con rắn” đang cắn vào tay ta.
Con người vốn yếu đuối và giới hạn. Chúng ta chỉ thấy được những gì trước mắt. Nhưng Thiên Chúa thì khác. Ngài thấy mọi sự kể cả những giọt nước mắt chưa rơi, những tiếng kêu thầm lặng trong lòng, và cả những lần ta cố gắng không ai biết. Ngài thấu suốt cả hai phía của bức tranh. Trong cái nhìn của Ngài, chẳng ai là người vô tâm, chẳng ai là kẻ tàn nhẫn tất cả đều là những con người đang vật lộn trong đau khổ và cần ơn cứu độ.
Khi suy niệm dưới ánh sáng đức tin, bức tranh ấy trở thành một dụ ngôn hiện đại. Nó nhắc chúng ta rằng trong mọi mối quan hệ nhất là trong gia đình điều ta không hiểu có thể lại là điều đau đớn nhất của người kia. Và vì thế, điều Chúa mời gọi không phải là xét đoán, mà là lòng thương xót. Không phải là lời trách móc, mà là sự kiên nhẫn và tha thứ.
Trong Tin Mừng, Đức Giêsu đã dạy: “Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán.” (Mt 7,1) Ngài cũng đã nêu gương khi cúi xuống rửa chân cho các môn đệ cả khi họ không hiểu được ý nghĩa của hành động ấy. Đó chính là tình yêu đi trước hiểu biết. Là lòng thương xót vượt trên lý lẽ. Là ánh nhìn của Thiên Chúa dành cho từng người chúng ta.
Nếu hôm nay bạn cảm thấy mình đang ở bờ vực, bị hiểu lầm, bị bỏ rơi, hãy nhớ rằng Chúa biết. Ngài thấy con rắn đang cắn bạn. Và nếu bạn đang cố gắng giữ lấy một mối quan hệ mà dường như đối phương không đáp lại, hãy nhớ rằng có thể họ đang mang trên lưng một tảng đá lớn hơn bạn tưởng.
Xin đừng buông tay vội. Đừng phán xét vội. Và cũng đừng bỏ cuộc vội. Vì yêu thương thực sự không đòi hiểu hết nhưng đòi tin rằng phía bên kia cũng có một trái tim đang đau vì mình.
Bức tranh ấy không chỉ là một hình ảnh. Nó là một lời mời. Mời ta sống tử tế hơn, kiên nhẫn hơn, và khiêm nhường hơn trong hành trình yêu thương. Mời ta tin tưởng vào Thiên Chúa Đấng nhìn thấy tất cả những gì mắt người không thấy. Và mời ta sống như Ngài yêu thương ngay cả khi chưa được thấu hiểu.
“Lạy Chúa, xin dạy con biết nhìn người khác bằng ánh mắt cảm thông, biết yêu thương hơn là xét đoán, và biết ở lại trong tình yêu – kể cả khi con chưa hiểu trọn điều đang xảy ra.”
Tác giả: An Bình
Tranh: Sưu Tầm