Hôm nay, Chúa Giê-su sai Nhóm Mười Hai “đi rao giảng Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh nhân.” Tin Mừng mô tả sứ vụ của các tông đồ trong một câu ngắn gọn. Nhưng thánh sử Lu-ca lại ghi rất chi tiết những lời dặn dò: việc nên làm và việc không được làm.
Trong danh sách “không nên làm”, Chúa Giê-su nhấn mạnh: “Anh em đừng mang gì đi đường: đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo.” Những chi tiết cụ thể này dễ khiến ta nghĩ rằng yêu cầu của Chúa quá khắt khe. Sao có thể đi đường núi mà thiếu gậy? Không mang lương thực, tiền bạc thì lấy gì mà sống? Không có hành lý, áo quần thì lấy gì mà thay?
Chúa Giê-su, Đấng từng sống kiếp người và cũng đã nhiều lần đi rao giảng, chắc chắn hiểu rõ nhu cầu căn bản của con người: ăn uống, nghỉ ngơi, phương tiện đi lại… Nhưng khi sai Nhóm Mười Hai, Ngài muốn họ học cách đặt ưu tiên: dồn hết trí lực và tâm huyết cho sứ vụ rao giảng và chữa lành.
Làm tông đồ là để thi hành sứ mạng, không phải lo cho bản thân. Người được sai đi phải đặt sứ vụ lên trên mọi nhu cầu khác, thậm chí trên những nhu cầu cơ bản nhất. Lời căn dặn của Chúa nhắc nhở ta: đừng để lo toan vật chất làm lu mờ hay cản trở công việc được chính Ngài giao phó.
Suy niệm Tin mừng Lc 9,1-6 của Lm. Vincent Hà Hòa