TẠI SAO CHÚNG TA KHÓ PHỤC VỤ NGƯỜI NGHÈO ĐẾN THẾ?

67 lượt xem - Posted on

Cũng như hầu hết chúng ta, tôi hết lòng khao khát được phục vụ “người nghèo.”

Kinh nghiệm cay đắng cho thấy: những hàng phát súp hay băng bó vết thương không phải là thế mạnh của tôi. Lãnh vực tôi thuộc về nghiêng nhiều hơn về các việc thương xót thiêng liêng.

Trong trí tưởng tượng, tôi hình dung ra một người cầu xin tỉnh táo, khát khao sự khôn ngoan, đến với một câu hỏi hay hoàn cảnh rõ ràng, rồi chăm chú lắng nghe. Nhưng thực tế như nhiều người trong chúng ta cũng từng trải thì những người cần giúp đỡ thường là hình ảnh sống động của những người nghèo nhất trong số những người nghèo: hỗn loạn, mất phương hướng, rối bời, đầy mâu thuẫn, và vướng vào biết bao rối ren ở mọi tầng lớp đến mức tôi nhiều lần phải giơ tay đầu hàng (và thật xấu hổ khi thú nhận, đôi khi còn cảm thấy khó chịu), rồi… bỏ chạy.

Nếu tôi đã dành thời gian và năng lượng quý giá của mình, tôi muốn dùng nó cho một người có chút triển vọng!

Một phụ nữ bước qua một người vô gia cư đang ngủ trên vỉa hè ở Baltimore, ngày 6 tháng 6 năm 2023. (Ảnh: OSV News/Bob Roller)

Bạn thử tưởng tượng xem nếu Chúa Giêsu tiếp cận chúng ta với thái độ như vậy thì sao?

Trong một bài tiểu luận của Cha Ron Rolheiser mang tựa đề “Dòng Máu Vô Danh”, ngài kể:

“Gần một trăm năm trước, khi thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu nằm hấp hối, chị nói với người chị ruột Pauline rằng nền tảng linh đạo của chị chính là chiêm ngắm dung nhan của Chúa Kitô chịu đau khổ (chị gọi là ‘Thánh Nhan’). Chị kể mình luôn bị đánh động bởi các bản văn Thứ Sáu Tuần Thánh (trích từ Isaia và các Tin Mừng), nơi mô tả dung nhan của Tôi Tớ đau khổ của Thiên Chúa: một khuôn mặt bị biến dạng, không hấp dẫn, và thường bị người ta khinh khi hoặc thờ ơ.”

Têrêsa nói thêm: “Một Chúa nhật nọ, khi nhìn ảnh Chúa chịu đóng đinh, em bị đánh động bởi dòng máu chảy ra từ một bàn tay của Người. Em cảm thấy rất buồn khi nghĩ rằng máu ấy đang rơi xuống đất mà không ai vội vàng đến hứng lấy. Em quyết tâm sẽ luôn hiện diện trong tinh thần dưới chân Thánh giá để đón nhận những giọt sương ấy.” Rồi chị nói tiếp: “Em không muốn máu quý giá ấy bị lãng phí. Em sẽ sống để gom góp nó vì phần rỗi các linh hồn… vì ‘sống bằng tình yêu là lau khô Thánh Nhan của Người’.”

Chúa Kitô đang đổ máu qua những người nghèo những ai yếu đuối, bệnh tật, đau khổ trong tất cả chúng ta. Đừng để một giọt nào bị lãng phí. Đừng để một giọt nào rơi xuống đất mà không ai để ý.

Không, chúng ta không thể “sửa chữa” được người nghèo nhất trong số những người nghèo họ sẽ luôn ở với chúng ta. Chúng ta không thể tháo gỡ hết những tổn thương, chấn thương hay rối loạn của họ.

Nhưng ta có thể trao một giọt nước để đáp lại một giọt máu quý giá của Chúa Giêsu. Thay vì quay mặt đi hoặc tệ hơn, nghĩ rằng: “Họ không muốn được giúp; họ không muốn tự giúp mình”  chúng ta có thể, ít nhất, đứng lại một chút bên ngoài phòng giam, ngồi một lúc bên giường bệnh, trao chiếc áo khoác cho người đang lạnh.

Chỉ cần đủ lâu để đọc một kinh Kính Mừng, thì thầm: “Xin giúp anh em con.”
Chỉ cần đủ lâu để tự hỏi: Liệu mình có thể đóng góp tài chính?
Hay tốt hơn, liệu mình có thể dành một giờ cầu nguyện cho người này trước Nhà Tạm chiều nay?

Hay tốt hơn nữa, mình có thể ngồi xuống bên người ấy 20 phút và lắng nghe họ? Chỉ lắng nghe thôi.

Trong cuốn sách “Đau Khổ của Đức Kitô và Nỗi Buồn của Thiên Chúa” (1947), một tác phẩm bị lãng quên của Cha Gerald Vann, dòng Đa Minh, ngài viết:

“Cái chết dẫn đến sự phục sinh không chỉ là một cái chết, mà là một cái chết hiến tế một hành vi tình yêu và hiến dâng. Bạn có nỗi đau, buồn phiền, lo lắng, sa ngã đạo đức, thậm chí đánh mất đức tin hãy biến tất cả thành dấu chỉ của ngôn sứ Giôna: đem nó vào nơi tối tăm, đặt lên bàn thờ tình yêu và trao tận tay Chúa, như một đứa bé đem món quà vô giá trị nhưng quý giá đến cho mẹ mình…

Và không chỉ là nỗi đau và tội lỗi của bạn, mà cả nỗi đau và tội lỗi của thế giới. Bạn người đáng ra có thể chữa lành nhờ tình yêu, nhưng lại bất lực hãy trao cả những điều ấy cho Người, biến chúng thành của lễ yêu thương, chịu đau khổ cùng với nỗi buồn của Người… và khi bạn đã chạm tới tận cùng sự bất lực của chính mình, bạn sẽ không còn bất lực nữa. Bạn sẽ bắt đầu sống không còn là bạn sống, mà là Chúa Kitô sống trong bạn.”

Ngay cả việc không nhắm mắt, không bịt tai, không đóng lòng mình lại đã là một bước đi đúng hướng. Nói cách khác: một chút còn hơn không gì cả, một kẽ hở nơi cánh cửa.

Vì điều quan trọng không nằm ở hành động bên ngoài, mà là sự hoán cải nơi tâm hồn để khi ta nói “Xin giúp anh em chúng con,” ta không chỉ nói bằng môi miệng, mà bằng toàn bộ sự rung cảm trong xương tuỷ mình, rằng người ấy thực sự là anh em ta.

Đó là lúc ta nhận ra: không phải vì không chịu nổi người nghèo, mà vì không chịu nổi sự bất lực, bóng tối, và sự nghèo nàn nơi chính mình.

Để rồi, khi ta nhận ra chúng ta đều là những kẻ nghèo khó không xứng đáng, đó chính là hạt cải mà Chúa Giêsu nói đến trong Mt 13,32 khi lớn lên, nó trở thành một cây to để chim trời đến làm tổ nơi cành.


Tác giả: Heather King –heather-king.com  chuyên viết hồi ký, tổ chức hội thảo, và đăng bài trên Substack tại “Desire Lines: Books, Culture, Art.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *