TT Trump nghiêm túc khi nói muốn được vào Thiên Đàng

81 lượt xem - Posted on

Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump và Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelenskyy chia sẻ một khoảnh khắc nhẹ nhàng khi họ gặp nhau tại Phòng Bầu dục của Nhà Trắng ở Washington ngày 18/8/2025, trong bối cảnh các cuộc đàm phán nhằm chấm dứt cuộc chiến tranh Nga – Ukraine.


Ảnh: OSV News/Kevin Lamarque, Reuters

Kính gửi Tổng thống Trump,

Với tư cách là một linh mục Công giáo, tôi rất nghiêm túc khi nghe ông bày tỏ mong muốn được vào Thiên Đàng. Hôm qua, ông nói với Fox News rằng: “Tôi muốn cố gắng được vào Thiên Đàng, nếu có thể. Tôi nghe nói tình hình của tôi không được tốt lắm. Tôi thực sự đang ở dưới đáy cùng của cái cột totem. Nhưng nếu tôi có thể lên Thiên Đàng, thì đây sẽ là một trong những lý do.”

Thưa ngài Tổng thống, ông đang nỗ lực đem lại hòa bình cho Ukraine nơi mà Đức Giáo hoàng Phanxicô từng nói: “Đức Kitô đang chịu đóng đinh nơi những người tị nạn, phải ôm con chạy trốn bom đạn.” Tôi hiểu được rằng, chính công việc hướng đến hòa bình đó đã đánh thức nơi ông khát vọng làm điều thiện và cũng hướng tâm hồn ông về Thiên Đàng.

Tôi cũng hiểu được cảm giác thấy mình “ở đáy cột totem” một cảm giác mà tất cả chúng ta đều trải qua. Các tác giả tu đức gọi đó là “tâm hồn thống hối”: ý thức về tội lỗi của bản thân. Tất cả chúng ta đều là tội nhân theo cách này hay cách khác. Dòng Tên chúng tôi thường nói: chúng ta là những “tội nhân được yêu thương”. Vừa được Thiên Chúa yêu, vừa là tội nhân. Và ta không được quên bất cứ vế nào.

Khát vọng vào Thiên Đàng chính là biểu hiện của khát vọng phổ quát nơi con người được hiệp thông với Thiên Chúa. Cũng như khát vọng tránh xa hỏa ngục mà tôi tin là có thật.

Như vậy, dù cuộc sống của ông và tôi khác nhau, nhưng chúng ta cùng ở chung một con thuyền với nhân loại: khao khát bước vào Nước Thiên Chúa.

Vậy phải làm gì để vào Thiên Đàng?

Điều đầu tiên cần nhận ra: khát vọng hiệp thông với Thiên Chúa (được viên mãn nơi Thiên Đàng, khi ta được thấy Người “diện đối diện” như thánh Phaolô nói) là do chính Thiên Chúa đặt vào lòng ta. Vì thế, khát vọng ấy cần được coi trọng thậm chí coi trọng hơn bất cứ điều gì khác trong đời. Thánh Âu Tinh đã viết: “Lạy Chúa, tâm hồn chúng con mãi khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Ngài.” Nghĩa là: đó là tiếng gọi từ Thiên Chúa, xin đừng bỏ qua.

Điều thứ hai: chính Chúa Giêsu đã nói rõ điều kiện để vào Nước Trời. Câu trả lời minh bạch nhất được Ngài đưa ra trong chương 25 Tin Mừng Matthêu, thường gọi là “Phán xét muôn dân.”

Trong đó, Chúa kể dụ ngôn Con Chiên và Con Dê. Ngài ví mình như người mục tử, tách chiên (tốt) sang một bên, dê (xấu) sang bên kia. Một người bạn của tôi – nữ giáo sư Do Thái học Tân Ước Amy-Jill Levine – từng đùa với thính giả rằng: “Nếu lên Thiên Đàng mà thấy có hai bảng chỉ đường ‘Chiên – Lối này’, ‘Dê – Lối kia’, thì hãy theo chiên.”

Nhưng điều gì quyết định ai là chiên, ai là dê? Rất đơn giản: chiên là những người đã chăm sóc Chúa trong cuộc sống trần gian. Họ ngạc nhiên: “Khi nào chúng con đã làm điều đó cho Ngài?” Và Chúa đáp: “Khi các ngươi làm cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta, là các ngươi làm cho chính Ta.”

Ông hẳn biết đoạn này:

“Vì Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm nom; Ta ngồi tù, các ngươi đã đến viếng.”

Ngược lại, những kẻ bị xếp vào nhóm dê chính là những người đã không làm những điều ấy. Và Chúa khẳng định: khi các ngươi không chăm sóc người đói, người khát, khách lạ, kẻ trần truồng hay tù nhân, là các ngươi đã không chăm sóc chính Ta.

Điều gây ngạc nhiên là trước biết bao câu hỏi về đường vào Thiên Đàng, Chúa Giêsu lại trả lời thật rõ ràng.

Như thế, ngày nay ta phải chăm sóc ai?

Những người đói khát thì rất nhiều ngay tại đất nước chúng ta. Ông đã chăm sóc họ thế nào? Hãy nhớ: chăm sóc họ tức là chăm sóc chính Chúa Giêsu. Với tư cách tổng thống, ông có quyền cắt giảm hay gia tăng viện trợ – nghĩa là trực tiếp ảnh hưởng đến chính những con người ấy. Và không chỉ thế, như dụ ngôn Người Samari nhân hậu cho thấy, khái niệm “người thân cận” phải được hiểu theo nghĩa rộng nhất – kể cả những người nghèo đói ở hải ngoại.

“Người xa lạ” trong Kinh Thánh chính là kẻ mồ côi, người góa bụa, di dân và tị nạn. Nếu coi họ chính là Chúa Giêsu, ta sẽ hiểu rằng đối xử tệ bạc với họ chính là xúc phạm Ngài. Tù nhân cũng vậy. Hãy thử tưởng tượng Chúa Giêsu bị giam trong ngục tối – đó chính là điều Ngài muốn nói.

Những người bệnh tật chưa được chữa trị vẫn hiện diện trên đường phố, trong bệnh viện, cũng như ở Gaza, Ukraine, Sudan, Myanmar và nhiều vùng nghèo đói khác. Liệu chúng ta có giúp đỡ họ không?

Nói tóm lại, câu hỏi của Chúa Giêsu là: “Các con đã chăm sóc những người này thế nào?”

Nhưng Matthêu 25 không phải là tất cả. Sứ vụ công khai của Chúa Giêsu đặt trọng tâm vào tình yêu, lòng thương xót và nhất là sự tha thứ. Một sự tha thứ dường như vượt quá sức con người (nhưng theo thần học, đó chính là sự hoàn thiện của bản tính con người). Ngay cả khi bị đóng đinh, thay vì oán hận, Ngài đã cầu nguyện và tha thứ cho những kẻ giết mình. Trong thế giới quan Kitô giáo, không có chỗ cho hận thù hay báo thù, kể cả đối với kẻ thù. Chúng ta được dạy phải yêu thương kẻ thù, chứ không báo oán.

Trong dụ ngôn Người Con Hoang Đàng, người cha – vốn có quyền từ chối đứa con phá tán gia sản – lại chạy ra ôm lấy nó trước khi nó kịp thốt lời sám hối. Tha thứ, một lần nữa, nằm ở trung tâm của Tin Mừng. Hôm nay, Đức Giáo hoàng Lêô XIV cũng nói: “Chúng ta hãy học biết tha thứ, bởi tha thứ cho nhau là bắc một nhịp cầu hòa bình.”

Thưa Tổng thống, như tôi đã nhắc, ông đang dốc sức cho hòa bình Ukraine, và còn bày tỏ ước muốn nhận giải Nobel Hòa Bình. Nhưng nếu thật sự muốn có hòa bình, thì trước hết phải thực thi tha thứ – và điều đó bắt đầu từ chính đời sống của mỗi người chúng ta. Đức Phaolô VI đã nói: “Muốn hòa bình, hãy làm việc cho công lý.”

Cuối cùng, bài Tin Mừng Chúa Nhật này cũng rất đáng lưu tâm. Trong Tin Mừng Luca, Chúa Giêsu mô tả việc vào Nước Trời giống như đi qua “cửa hẹp.” Và Ngài cảnh báo: không phải ai nghĩ rằng mình sẽ vào thì đều được vào. “Ta không biết các ngươi từ đâu đến,” Ngài sẽ nói với một số người.

Điều này cho thấy sự đảo ngược: những ai tưởng chắc mình được vào thì lại bị từ chối, còn những kẻ tưởng mình bị loại trừ lại được đón nhận. Chúa Giêsu từ chối những người chỉ nói mà không sống đức tin. Ngài nói rõ: “Không phải bất cứ ai thưa với Ta: ‘Lạy Chúa, lạy Chúa’, là sẽ được vào Nước Trời; nhưng chỉ những ai thi hành ý muốn của Cha Ta trên trời.”

Nói cách khác: Chúa không “biết” những người không sống như lời họ nói. Và như thế, họ sẽ không được vào.

Có thể một số Kitô hữu phản đối, cho rằng “công việc” không cứu rỗi, vì ta được cứu nhờ đức tin mà thôi. Đây là một vấn đề thần học xưa cũ. Quả thật, không ai có thể vào Thiên Đàng nếu không nhờ ơn Chúa và ân sủng cứu độ. Nhưng Chúa Giêsu cũng dạy rằng chỉ nói “tôi là Kitô hữu” thì chưa đủ. Phải bước đi trên con đường của Ngài – đồng hành với những người nghèo, bệnh tật, trần truồng, đói khát, khách lạ hay bất cứ ai đang đau khổ. Tôi cũng đang cố gắng sống như thế, dù rất bất toàn.

Tôi cầu nguyện để ông mở lòng với hành trình này – con đường vào Nước Thiên Chúa, vốn rộng mở cho tất cả những ai dám bước qua cửa hẹp.

Trong Đức Kitô,
Lm. James Martin, S.J.

Ephata dịch theo: President Trump says he wants to enter heaven. As a Catholic priest, I take that seriously. – America Magazine

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *