Người thứ nhất và thứ hai đã có, lại được cho thêm. Người thứ ba không có gì, còn bị lấy đi. Bạn có thấy người thứ ba trong dụ ngôn này khờ dại không? Ông chủ anh ta đưa của cải tận tay, mà anh ta không dùng. Cuối cùng bị lấy lại hết, rồi bị kết án, và bị phạt.
Chúng ta nên cẩn thận vì chính chúng ta cũng có thể trong tình trạng này. Mỗi người chúng ta cũng có những của cải bị chôn giấu, không sinh lời. Kiểu gì thì Chúa cũng giao cho bạn và tôi những khả năng khác nhau. Nhưng có vẻ chúng ta không nhận thức rõ về những gì mình có và việc mình cần làm. Ngay cả khi Chúa muốn ta làm việc nho nhỏ cho Ngài bằng chút khả năng be bé ta có, thì mình cứ vui vẻ làm thôi. Còn nếu cứ ngồi than thân trách phận, thì chúng ta cứ ở trong vòng luẩn quẩn của bất mãn và ganh tỵ.
Bạn cứ vui vẻ cho đi chính bản thân mình, là đã cho đi rất nhiều. Nhiều ở đây không phải là số lượng, nhưng là tất cả những gì bạn có, thế nên cứ làm tốt việc bạn được giao. Vì nếu không chu toàn, bạn sẽ là một người tôi tớ xấu xa và biếng nhác. Chúa dựng lên ta để ta yêu nhiều và sống cho Ngài. Nếu bạn yêu Chúa nhiều, sẽ thấy rằng sự hiện diện trong cuộc đời này là một món quà lớn lao rồi. Cả thời gian cũng là một món quà.
Nếu không nhanh lên và lại tiếp tục biếng nhác, bạn sẽ trễ mất thôi.
Suy niệm Tin mừng Mt 25, 14-30 của Lm. Vincent Hà Hòa Bình