Hình ảnh Đức Giê-su sai Nhóm Mười Hai lên đường, không mang theo gậy, tiền bạc hay bao bị, gợi lại một phong cách truyền giáo nghịch lý: đi vào đời mà chẳng dựa trên những gì an toàn của vật chất, nhưng dựa trên quyền năng và lời hứa của Thiên Chúa. Sứ vụ ấy không chỉ dành riêng cho các tông đồ hai ngàn năm trước, mà còn là lời chất vấn mỗi người hôm nay: giữa một xã hội đầy phương tiện truyền thông, công nghệ và cả cám dỗ, chúng ta chọn dựa vào điều gì để làm chứng cho Tin Mừng?
“Đừng mang gì đi đường”
Trong một thế giới mà mỗi cá nhân bị cuốn vào vòng xoáy “phải có nhiều hơn để sống tốt hơn”, lời Đức Giê-su trở thành lời cảnh tỉnh. Người không lên án của cải, nhưng cảnh báo chúng ta đừng biến nó thành điều kiện tiên quyết cho việc thi hành sứ vụ hay sống đạo. Một Giáo hội, một cộng đoàn, hay một cá nhân nếu quá lệ thuộc vào vật chất, có thể quên đi giá trị cốt lõi: chính sự nghèo khó, sự thanh thoát mới làm chứng hùng hồn cho niềm tin.
Điều này đặc biệt gắn bó với thời đại “kinh tế số” hôm nay, khi mà giá trị con người dễ bị đo bằng thu nhập, lượt theo dõi, hay mức độ ảnh hưởng trên mạng xã hội. Người Kitô hữu được mời gọi sống khác: dùng công nghệ như phương tiện, nhưng không để công nghệ trở thành “chủ nhân”.
“Nếu người ta không đón tiếp anh em…”
Đức Giê-su không hứa cho các môn đệ con đường trải đầy hoa hồng. Người thẳng thắn báo trước: sẽ có nơi từ chối, sẽ có cánh cửa đóng sập. Nhưng thái độ được đề nghị không phải là cay đắng, mà là sự dứt khoát: “giũ bụi chân mà đi”. Trong xã hội hôm nay, điều đó có nghĩa: không để sự khước từ, công kích hay hiểu lầm làm tắt ngọn lửa dấn thân. Trong không gian mạng, khi niềm tin bị chế giễu, hoặc tiếng nói công lý bị bóp méo, người Kitô hữu vẫn được mời gọi kiên định, tránh bám víu vào sự hơn thua, và tiếp tục bước tới với lòng bao dung.
“Rảo qua các làng mạc…”
Hình ảnh các tông đồ “đi khắp nơi” gợi nhớ đến trách nhiệm của người Kitô hữu hôm nay: không chỉ trong nhà thờ, mà cả ngoài đời ở trường học, nơi công sở, trên mạng xã hội, trong những cuộc thảo luận công cộng. “Làng mạc” của thời hiện đại có thể là một group Facebook, một phòng họp công ty, hay một sân bóng nhỏ nơi thanh thiếu niên tụ họp. Tin Mừng cần được hiện diện bằng những việc làm cụ thể: chia sẻ công bằng, bảo vệ sự thật, chăm lo cho người yếu thế.
Xã hội hôm nay trải qua khủng hoảng niềm tin, sự chia rẽ chính trị, chiến tranh, bất công xã hội. Đọc lại Tin Mừng Lc 9,1-6, ta thấy một lối ra: Đức Giê-su không chờ cho thế giới hoàn hảo rồi mới sai người đi, Người sai các môn đệ ngay giữa một thế giới còn đầy bất toàn. Và điều làm nên sức mạnh của họ không phải là vũ khí hay tiền bạc, mà là quyền năng chữa lành, tinh thần hiệp thông và can đảm làm chứng.
Sứ điệp từ đoạn Tin Mừng này đặt câu hỏi cho người Kitô hữu hôm nay: ta đang loan báo Tin Mừng bằng gì bằng sự an toàn cá nhân hay bằng sự dấn thân cho tha nhân? Ta có đủ can đảm để đi ra khỏi “vùng an toàn”, để hiện diện giữa đời như chứng nhân của niềm hy vọng và sự chữa lành?
Hai ngàn năm đã qua, nhưng lời mời gọi “ra đi” vẫn còn nguyên tính thời sự. Bởi vì thế giới hôm nay, hơn bao giờ hết, vẫn cần những con người biết chữa lành, biết mang đến niềm tin và sự thật những “tông đồ” giữa lòng thời đại mới.
TM