spot_img

“Dốt nát mới tin vào đạo Công Giáo”

“Chỉ những người ít học, mê muội, dốt nát mới tin vào đạo.” Nghe câu nói này từ vị giáo sư, cả lớp bỗng im lặng, còn trong lòng tôi thì bực tức mà không thể thốt nên lời. Cảm giác này đến từ việc ông không chỉ công kích đức tin của tôi, một người Công giáo, mà còn xúc phạm đến tất cả những ai có đức tin. Thêm vào đó, tôi cảm thấy đau lòng vì không đủ dũng khí để đứng lên bảo vệ niềm tin của mình. Sau buổi học, tôi trở về nhà, quyết tâm tìm kiếm câu trả lời cho những thắc mắc trong lòng. Khi đã tìm hiểu xong, tôi quyết định gặp gỡ và trao đổi với vị giáo sư này.

Câu hỏi đầu tiên tôi đặt ra là: “Thưa Thầy, theo thầy, đất nước nào hiện nay văn minh và tiến bộ nhất thế giới?” Ông trả lời ngay: “Nước Mỹ.” Tôi tiếp tục: “Vậy thầy có biết hiện nay có bao nhiêu người tin vào Thiên Chúa tại nước Mỹ không?” Vị giáo sư nhìn tôi một lúc rồi hỏi: “Em hỏi vậy có mục đích gì?” Tôi đáp: “Vì thầy đã nói rằng chỉ những ai ít học, mê muội, dốt nát mới tin vào Thiên Chúa, nên em muốn biết câu trả lời này.” Ông do dự một chút rồi nói: “Nước Mỹ có số lượng người tin vào Thiên Chúa khá đông.”

“Đúng vậy. Em đã tìm hiểu và biết rằng khoảng 86% người dân Mỹ tin vào Thiên Chúa, trong khi chỉ 14% là vô thần. Vậy có nghĩa là 86% này cũng là những người mê muội và ít học hay sao, thầy?” Tôi không ngần ngại tiếp tục.

Ngoài ra, tôi cũng đề cập đến những nhân vật vĩ đại trong lịch sử như Francis Bacon, Isaac Newton, Albert Einstein, Louis Pasteur, linh mục Công Giáo Georges Lemaître (người khai phá ra thuyết Big Bang), Max Planck (giải Nobel về vật lý và cha đẻ của cơ học lượng tử), Blaise Pascal (thần đồng toán học), và René Descartes (nhà bác học nổi tiếng về hình học). Họ đều là những nhà bác học nổi tiếng và là những tín đồ Công giáo. “Liệu những nhà bác học này cũng bị coi là dốt nát và mê tín hay sao, thầy? Em thấy lập luận của thầy không vững chắc.”

Vị giáo sư có vẻ chùng xuống một chút, rồi nói: “Tôi chỉ truyền đạt những gì mà sách vở và bổn phận của tôi yêu cầu. Đó là nghề của tôi.” Tôi đáp lại: “Nếu thầy nói vậy thì em hiểu. Nhưng em cảm thấy thầy không thực sự tự do khi truyền đạt kiến thức của mình cho sinh viên. Em còn một câu hỏi nữa.”

Ông nhìn tôi và hỏi: “Em còn thắc mắc gì nữa?” “Vâng, em muốn hỏi thầy rằng liệu có điều gì giả dối, mê muội có thể tồn tại lâu dài không?” Tôi hỏi. Vị giáo sư thong thả trả lời: “Người ta thường nói rằng sự thật sẽ luôn tồn tại, còn giả dối có thể lừa được một số người, nhưng cuối cùng rồi cũng sẽ lộ diện.”

“Cảm ơn thầy. Thầy nói rất đúng. Nếu Đạo Công Giáo mà giả dối, tại sao nó lại có thể tồn tại và phát triển mạnh mẽ trên toàn thế giới như vậy?” Tôi nói. Người thầy gật đầu, nhìn tôi và nói: “Thầy cảm phục tinh thần của em. Em là người có chính kiến và dám sống với niềm tin của mình. Thầy tin rằng em sẽ làm được những điều tốt đẹp cho đất nước và xã hội. Tiếc rằng những sinh viên như em không nhiều.”

Tạm biệt người thầy mà tôi đã làm phiền. Dù cuộc trò chuyện không dài, tôi đã hiểu phần nào nỗi đau của những người như ông, những người biết sự thật nhưng không dám nói lên. Tôi ước rằng tại các giảng đường đại học sẽ có những cánh cửa tự do để tri thức được lên tiếng.

“IN GOD WE TRUST” – “Chúng tôi tin vào Chúa” – dòng chữ này hiện diện trên mọi tờ tiền của Mỹ!

Bài viết sưu tầm trên mạng xã hội, không rõ tác giả.!

Your link text
spot_imgspot_img
spot_img

BÀI MỚI

XEM THÊM